Bà chị gái tóc vàng đòi làm thịt em trai của mình

Bé Ngọc nằm trong chiếc nôi gỗ cạnh sofa, đôi tay nhỏ xíu nắm chặt mép chăn cotton màu xanh nhạt, hơi thở đều đặn phát ra những âm thanh êm ái, như một bản nhạc ru dịu dàng giữa không gian tĩnh lặng. Đêm qua, sau khi Hoàng đạp nát chiếc USB của Nam, cô đã tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt, nhưng sâu trong lòng, nỗi sợ vẫn bám riết, như một cái bóng vô hình không thể xua tan. Hoàng đặt tay lên tay cô, bàn tay anh ấm nóng bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, giọng dịu nhưng kiên định: “Em yêu, nếu có gì, nói với anh, đừng sợ, anh ở đây mà.” Thư hít sâu, đôi môi mím chặt, cuối cùng không giấu nữa, cô thì thầm: “Anh, là Nam, hắn bảo em gặp hắn tối nay, nếu không hắn gửi ảnh nhà hàng cho anh.” Hoàng siết tay cô chặt hơn, đôi mắt anh thoáng tia giận cháy lên, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Hắn còn dám đe dọa em sao? Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng.