Dụ dỗ em nữ sinh 18 học môn cưỡi ngựa

Chưa khi nào tôi có cảm giác như thế, nghĩ vẩn nghĩ vơ cho là tại thím để hớ hênh vú mớm mà thằng nhóc đổ đốn ra như vậy. Đã thế hai vú bà còn đơm đầy, ù ụ, dầy như hai cái oản đắp lớn, nhô ra tựa cặp đèn pha, còn nhún nhún mềm mềm, khi bà bước đi làm tôi chết lên chết xuống, muốn té nghiêng, té ngửa. Thím bô lô ba la miệng dẻo quẹo. Nó định bung ra khỏi cái sịp đang kềm giữ chịt nó nên tôi cắn răng chịu đựng thì thấy nó tức tức từ hai hòn đến cái gậy con con. Nói các cụ đừng cười, thím giữ chẹt lối đi, nên khi bước vào chỉ sợ quơ vai hay cánh tay đụng phải cặp vú hộ pháp của thím thì chết. Được cái, không nghe thím cự nự mà trái lại thím còn khen : anh nhớn tướng, chắc là nhiều bồ bịch lắm nhỉ. Cuối cùng thím cũng tha cho tôi : anh làm gì thì làm đi, dì xuống lo cơm. Khốn nỗi cái xách tay to đùng làm tôi không sao co khép gọn cánh tay, thành ra khi lướt qua, tôi có cảm tưởng dường như có cạ vào vào vú thím cũng nên. Xe chạy cà rầm cà rề, nên khi tới nơi, tôi tưởng mình hết xí quách. Nhưng thím cứ đù đưa ôm tôi trong vòng tay, nhún nhẩy phần ngực, tôi cảm thấy hai vú bị