Em sinh viên tóc vàng cùng thầy giáo nện nhau sung sướng quá đi

Chiếc áo sơ mi dài tay màu be cô mặc đã nhàu nhĩ, những nếp gấp lộn xộn chạy dọc thân áo như minh chứng cho một đêm dài trằn trọc không ngủ. Hoàng bước ra từ căn bếp nhỏ, đôi dép lê lẹp kẹp trên sàn gỗ, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói. Tiếng tích tắc đều đặn từ chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ vang lên, hòa quyện với tiếng gió lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo hơi ẩm se sắt của mùa đông sắp đến. Sáng sớm ngày 29 tháng 11 năm 2025, tia nắng nhợt nhạt từ bầu trời phủ đầy mây xám xịt len lỏi qua lớp rèm vải mỏng manh trong căn nhà nhỏ của Thư, rọi xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi những vệt sáng mờ nhạt trải dài như những vệt nước khô cạn trên kính. Anh đi cùng em tối nay, mình giải quyết dứt điểm, em đừng lo.”
Thư run, ngước lên nhìn anh, “Anh, em sợ hắn làm gì anh, em không muốn anh nguy hiểm vì em.” Hoàng cười nhẹ, nụ cười ấm áp như ánh nắng hiếm hoi giữa ngày đông lạnh, anh kéo cô vào lòng, “Em yêu, anh không để ai động vào em nữa, tin anh, mình sẽ vượt qua.” Thư gật đầu, áp mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, lòng cô ấm lên bởi tình yêu to lớn ấy, “Anh mạnh mẽ quá, em không xứng